Verse 1: Những khuôn mặt nhăn nhó vây quanh Tiếng xì xào sau lưng nghiệt ngã Ai đang khóc thầm không nước mắt Mắt nhằm nghiền chờ qua đêm tối Kẻ phản bội quay lưng chạy trốn Để say đắm ngủ vùi trong chiếu chăn Ngàn giông tố trút xuống đôi cánh nhỏ Chợt lẻ loi bang hoàng trong tiếng sét Chorus: Lang thang ngày qua ngày, người đàn ông nhặt nhạnh những giọt nước trong vô vọng. Cốc nước hắt đi sao lấy lại, vòng tay mênh mông không ôm trọn được một con người. Giờ còn lại những dằn vặt giữa hận thù và dung thứ Trái tim cao thượng người đàn ông chợt bỏ quên Bởi lòng ích kỷ, dung thứ là ngàn lần khổ đau. Verse 2: Những lời lẽ vô nghĩa bên tai Là nô lệ của muôn vàn đau đớn Những con người xa lạ xung quanh Đeo mặt nạ nụ cười mang giả dối. Người đàn ông lầm lũi bước đi Qua thời gian và muôn ngàn giông tố Nỗi đau kia đêm ngày vẫn không nguôi Vì dung thứ hay vì sự hận thù?