Maxich

Mo Coi

Maxich


Cố gắng sống để thấy thế gian
Cố lấn bước để kiếm miếng ăn
Một cơn lốc gió xoáy, một cành cây khô rơi
Chia lìa cuộc sống
Đứa bé khóc sao nghe thảm thương
Đứa bé sớm đã phải mồ côi
Ngày và đêm lang thang, lạnh và đau trong đêm
Giấc mộng tuổi thơ đã chìm sâu vào quên lãng
Tan biến trong bụi trời
Bé cúi xuống từng chiếc ghế đen
Bé cố nói lời nói dễ thương
Một bàn tay không quen xô vào bờ vai thơ ngây
Bé nhìn ngơ ngác
Đứa bé khóc sao nghe thảm thương
Đứa bé sớm đã phải mồ côi
Ngày và đêm lang thang, lạnh và đau trong đêm
Giấc mộng tuổi thơ đã chìm sâu vào quên lãng
Tan biến trong bụi trời
Sống giữa trời, chết giữa đời
Xót xa thay thân còn em bé cô đơn cùng bụi cây
Lang thang dòng thời gian

Chân bước đứa bé cúi đầu
Tay nắm tấm vé số chiều tả tơi
Đứa bé khuất sau hoàng hôn